Ký ức Đà Lạt

“Mi vào trong đó học nhớ mang theo cái bay”, ông cậu họ nói trước ngày hắn rời quê đến Đà Lạt.
Tin đậu đại học Đà Lạt đến với hắn do đứa em gái cùng xóm nói từ trong nhà vọng ới ra, khi hắn trên đường đi làm thợ hồ về vào một buổi chập choạng tối, với cơn mưa dông chiều vẫn chưa muốn dứt.

Ký ức Đà Lạt


Đà Lạt đón hắn bằng cái lạnh trong mưa phùn rạng sáng. Kiểu đón khách chẳng thú vị với nhau chút nào. Hắn có kinh nghiệm xa nhà gần ba năm, nhưng chưa ở đâu phải nhớ nhà nhiều như ở Đà Lạt. Mấy tuần đầu cái lạnh trong u ám theo những cơn mưa dai dẳng nơi đây như chất men nhen nhóm nỗi buồn xa xăm.
Người ta viết nhiều quá nhiều về chuyện tình yêu lứa đôi lung linh với thành phố này cho hắn đọc. Còn hắn, kinh nghiệm đầu tiên về tình yêu ở Đà Lạt, mới chia tay người yêu chớ dại đến đây sẽ bị nhấn chìm vào nỗi buồn miên man.
Căn nhà nhỏ đầu tiên hắn ở trọ, tường nhà bằng ván, nằm giữa vườn cà phê, xen lẫn cây hồng. Trước mặt hồ Xuân Hương, Đồi Cù luôn chực chờ để chạy vào trong mắt. Một tầm nhìn cực kỳ ưu đãi cho người mới đến để hiểu, để yêu Đà Lạt. Và đêm về cái lạnh rung rinh qua kẻ ván, xuyên khung cửa vào nhà theo cơn gió.
Sau buổi nhập học, hắn trở về phòng, leo lên cây hồng chỉ còn trơ cành, vài trái màu hồng còn lủng lẳng trên cao. Cái màu đã đánh lừa hắn nghĩ đã chín để cắn một phát, chu cha chỉ có vị chát. Chát đặc đến nghẹn cổ.
Đà Lạt đâu phải có mưa, lạnh đủ lôi kéo muốn cuộn mình trong chăn. Đà Lạt có khí hậu mùa xuân quanh năm cho các loài hoa thi sắc. Những bãi cỏ cuốn hút như đường cong con gái. Những rừng thông, hồ nước, con suối như để dành thiên nhiên hoang dã chờ người đến khám phá. Chỏm thông giữa thành phố có nét duyên như má lúm đồng tiền trên khuôn mặt người yêu. Và đôi má hồng của con gái nơi đây làm cho người Đà Lạt trở nên hòa dịu.
Bảy năm gắn bó với Đà Lạt vẫn chưa đủ yêu thương. Nên khi đã xa hàng trăm cây số, đến nửa vòng trái đất lòng hắn vẫn chưa thể rời xa Đà Lạt. Với hắn Đà Lạt như người tình.
Một cái tin ngắn, hay bài viết dài chỉ cần có chữ Đà Lạt trên mặt báo đủ gây tò mò để hắn phải mở ra xem. Một câu chuyện về Đà Lạt loang thoáng ở đâu đó hắn sẽ nghe ngóng, tìm hiểu. Hắn với Đà Lạt vẫn đang có một tình yêu dù chẳng thể bên nhau.
Hắn nhớ quán cà phê Trang thân thiện, trên đường Bùi Thị Xuân với khách đa phần sinh viên, đến những quán sân vườn với gu nhạc thích hợp. Dòng nhạc tiền chiến với giọng Tuấn Ngọc, Quang Dũng, Lệ Thu, Thái Thanh… văng vẳng trong se lạnh của Đà Lạt về đêm với mờ ảo sương mây mới đủ thấm.
Chẳng dễ chịu chút nào khi phải đạp xe lên con dốc dài Sương Nguyệt Anh, nhưng ở chiều ngược lại không gian như mở ra trước mắt với hồ Xuân Hương, vườn hoa, đồi Cù khi bắt đầu đổ dốc. Con dốc ở nơi nào vẫn luôn có thử thách cho khách bộ hành, người đi xe đạp, nhưng ở Đà Lạt dốc trở nên lung linh, có chất thơ để xoa dịu lòng người.
Đà Lạt có đứa con gái tên Hoa, người xinh xinh, với đôi má ửng hồng, nhà cuối con đường nhỏ trong nhiều tháng cứ mỗi lần đi làm về tặng một bông hoa cho hắn. Không có chàng ở nhà, nàng cài lên khung cửa để chàng biết nàng đã đến đây.
Đà Lạt có đứa con gái giọng êm đềm như sương đêm, học trên một khóa. Một buổi tối cùng hắn đi dạo qua tiệm áo cưới gần ngã tư Phan Chu Trinh, nàng thỏ thẻ, “Khi nào mình được vào trong đó hả anh?”. Sau câu hỏi của nàng tim hắn nhảy chẳng theo nhịp điệu nào. “Khi nào chúng ta đủ mong muốn, háo hức chỉ muốn vào những chỗ như vậy.”. Câu trả lời làm hắn nhớ dai hơn cô gái hắn một thưở say nắng.
Đà Lạt đủ im lặng để cùng chung với cô gái một chiếc dù dưới mưa nghe nhau nhịp đập con tim. Thành phố có đủ dốc để có thêm thời gian dắt bộ cùng người thương. Nơi có thằng sinh viên tháo yên sau xe đạp, để cô người yêu phải ngồi lên cây ngang cho hắn hít hà hương thơm của tóc. Vòng xe quanh bờ hồ Xuân Hương, trên đường Đinh Tiên Hoàng khiến hắn ngất ngây, “Tóc em thơm quá anh thương miếng có mòn mùi hương không?”.
Đà Lạt nơi hắn nhớ từng tên đường, con dốc, đồi thông, cái hẻm. Đà Lạt thành phố như bị chia ra thành nhiều thị trấn riêng biệt với những cái tên Vạn Thành, Thái Phiên, Nguyên Tử Lực, Thánh Mẫu, Trại Mát…
Đà Lạt có con đường thị trấn D’ran theo hướng Cầu Đất như một bản hòa tấu của con người, vườn rẫy với núi rừng. Cái duyên của Đà Lạt như được sắp đặt bày ra trên cung đường này. Những căn nhà xen lẫn trong vườn rau dưới thung lũng, trên lưng chừng đồi. Vườn hoa nối tiếp nhau, phơi màu khoe sắc như vùng đất chỉ dành cho nở. Rẫy cà phê đan xen hòa cùng với thông để giữ màu xanh cao thấp như bản nhạc có hợp âm trưởng, thứ. Cây trà như vô số nấm xanh phủ trên đồi. Thấy vườn hồng chỉ còn cành trong gió để biết thu đã về. Và ngút ngàn trong tầm mắt màu xanh của núi, rừng ngự trị. Cả cái gió lạnh thổi xuyên qua người mỗi khi qua đỉnh Cầu Đất để đêm về hắn ngủ còn giật mình.
Đà Lạt anh sẽ lại trở về thăm em để chìm vào cuộc tình của chính mình. Để anh thấy em có còn như xưa?

Ánh Ngọc Võ

4.7/5 - (8 votes)

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

DMCA.com Protection Status